Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! , chương 100 của tác giả Bé Con Say Xỉn cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Chương 73: 73: Chúng Ta Yêu Nhau Đi! #58 today 8659 từ A-A+ Nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn phát hiện ra mình chính là Tần Mộ Dao.Nghĩ đến hình ảnh của mình lúc này, thân thể Tần Mộ Dao dần dần thả lỏng.
Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào các ngày u tối khi rơi vào cảnh tay hắn- Hàn hứa Phong. Bạn đang xem: Truyện hàn thiếu tha cho tôi đi Hắn vày thấy cô có gương mặt đồng nhất Mễ Ly- cô nàng mà hắn từng yêu thương thương không còn mực mà lại lại phản nghịch hắn
Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! 4.3 | . Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về.
Tôi không bao giờ thấy chán khi lặp lại lời của Đức Bênêđictô đưa chúng ta vào chính tâm điểm của Tin Mừng: 'Là Kitô hữu không phải là kết quả của một chọn lựa đạo đức hay một ý tưởng cao siêu, nhưng là gặp gỡ với một biến cố, một con người, sự gặp gỡ
. Thanh Trà hai mắt nhắm nghiền, cô muốn ૮ɦếƭ, thật sự muốn ૮ɦếƭ. Chưa bao giờ cô thấy đau đớn và tủi nhục như bây giờ. Thanh Trà mơ màng, cô nhớ cái ngày mẹ cô ra đi mãi mãi. Bà dặn cô phải sống thật tốt, phải kiên cường, mạnh mẽ. Cô nhớ nụ cười hiền dịu của mẹ, nhớ những ngày bà đau đớn vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo, nhớ cả những lần người cha say rượu mắng nhiếc, đánh đập hai mẹ con cô. Lúc ấy cô cũng muốn ૮ɦếƭ, muốn đi theo mẹ cô đến thế giới bên kia. Thế nhưng nghĩ lại những lời cuối cùng của bà, cô đã can đảm sống đến người cha tệ bạc của cô, thật đáng khinh bỉ! Hắn vì nghiện ngập cờ bạc, rượu chè đã để mẹ cô làm việc đến sức cùng lực cận để trả nợ. Bà mất, hắn bắt cô nghỉ học đi làm, phụ quán, bán rong, chưa việc vặt nào mà cô chưa làm. Bị giang hồ đòi nợ, hắn thẳng tay bán cô cho Hàn Hứa hôm qua là cái đêm đen tối nhất trong cuộc đời cô. Hàn Hứa Phong, hắn như con mãnh thú săn mồi vồ lấy cô, xé toạc từng lớp vải trên người cô. Mặc cô khóc lóc van xin, hắn như bỏ hết ngoài tai, điên cuồng ngấu nghiến, cắn xé cô. Có lẽ, cái hắn làm đối với cô không phải để thỏa mãn sự khoan khoái mà như muốn sỉ vả, đầy đọa và lấy mạng cô. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì khiến hắn không vừa mắt? Hay những kẻ có tiền luôn đối xử với người khác như thế?Mới vài phút trôi qua mà Thanh Trà cảm thấy dài như cả thế kỉ, cổ họng đắng ngắt, cô khát, vừa khát vừa đói. Đầu tóc rủ rượi, thân hình nhỏ bé nằm co lại. Nhìn Thanh Trà bây giờ chẳng khác một cái xác khô là mấy!"Khát...nước...cho tôi nước." Cô khẽ cười lên một cái, một nụ cười méo mó. Phải rồi, làm gì có ai ở đây. Bây giờ cô có gào lên nữa thì cũng chẳng có ai nghe có tiếng bước chân từ phía cầu thang, càng lúc càng lớn dần. Có phải đói quá nên cô sinh ảo giác rồi không? Hay hắn ta đã về? Nghĩ đến đấy thôi tim cô đã muốn Ϧóþ nghẹn lại. Cô nhắm nghiền mắt, phó mặc cho ông trời."Cô gái, mau tỉnh lại đi."Văng vẳng bên tai cô là giọng một người phụ nữ. Cô mở hờ mắt, trước mặt cô là một người yêu phụ nữ trung niên sắc sảo và vô cùng quý phái."Nước...xin bà cho tôi nước." "Bà Năm, mau mang nước lại đây."Người phụ nữ trước mặt đưa nước cho cô, cô dùng bàn tay yếu ớt của mình ghì chặt, tham lam uống một hơi dài."Ặc...ặc...""Cô uống từ từ thôi, cẩn thận bị sặc." Vị phu nhân kia vừa nói vừa vuốt vuốt sống lưng nhìn cô, ánh mắt lộ vài phần thương cảm, vài phần lo sợ. Sau đó bà đi chiếc bàn gần đó, lấy chiếc chìa khóa rồi mở chiếc còng khỏi tay cô. Cổ tay Thanh Trà mềm nhũn, rơm rớm vài tia máu. Người phụ nữ già kia lấy khăn lau mặt rồi băng lại vết thương trên cổ tay cho cô."Bà Năm, mau gọi người mang lên cháo lên đây."Thanh Trà tỉnh táo vài phần, khó khăn mở miệng"Bà là ai?""Ta là Hạ Lam, mẹ của Hàn Hứa Phong."Nghe đến đây cô khẽ run lên, theo phản xạ tự nhiên liền khum người lại phía sau, nâng cao cảnh giác. "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô đâu.""Mau ăn cháo đi, ăn rồi mới có sức nói tiếp.""Bà Năm, mau đút cho cô ấy ăn đi."Thanh Trà ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo, bà ấy nói đúng, phải ăn thì mới có sức. Đúng rồi, cô không thể bỏ mạng ở đây được, cô phải tìm cách trốn khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! của tác giả Bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bắt đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa đang xem Truyện hàn thiếu tha cho tôi điHắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô thêm Đăng Ký Tham Gia Chương Trình Đấu Trường 100, Phiếu Đăng Kí Tham Dự Chương Trình Đấu Trường 100Hàn Hứa Phong rốt cuộc là có yêu Lam Thanh Trà hay chỉ đang vấn vương lại mối tình cũ?Tình yêu mãnh liệt hòa quyện với sự giằng xé, dày vò trong chính cả hai con cuối cùng, họ có tha thứ và ở bên nhau mãi mãi? Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu hay Anh Ấy Rất lời HủyEmail của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *Bình luận Tên * Email * Trang web Truyện Chữ Truyện Dị Giới Truyện Đô Thị Truyện Huyền Huyễn Truyện Khoa Huyễn Truyện Kiếm Hiệp Truyện Lịch Sử Truyện Ngôn Tình Truyện Quân Sự Truyện Tiên Hiệp Truyện Tiểu Thuyết Truyện Trinh Thám Truyện Ma Truyện Teen Truyện Võng Du Truyện Xuyên Không Truyện Ngắn Truyện Cười Truyện Tranh Hành Động Truyện Tranh Người Lớn Truyện Tranh Phiêu Lưu Truyện Tranh Anime Truyện Tranh Chuyển Sinh Truyện Tranh Cổ Đại Truyện Tranh Comedy Truyện Tranh Comic Truyện Tranh Cooking Truyện Tranh Doujinshi Truyện Tranh Drama Truyện Tranh Đam Mỹ Truyện Tranh Ecchi Truyện Tranh Fantasy Truyện Tranh Gender Bender Truyện Tranh Harem Truyện Tranh Historical Truyện Tranh Horror Truyện Tranh Josei Truyện Tranh Live Action Truyện Tranh Manga Truyện Tranh Manhua Truyện Tranh Manhwa Truyện Tranh Martial Arts Truyện Tranh Mature Truyện Tranh Mecha Truyện Tranh Mystery Truyện Tranh Ngôn Tình Truyện Tranh One Shot Truyện Tranh Psychological Truyện Tranh Romance Truyện Tranh School Life Truyện Tranh Sci-fi Truyện Tranh Seinen Truyện Tranh Shoujo Truyện Tranh Shoujo Ai Truyện Tranh Shounen Truyện Tranh Shounen Ai Truyện Tranh Slice Of Life Truyện Tranh Smut Truyện Tranh Soft Yaoi Truyện Tranh Soft Yuri Truyện Tranh Sports Truyện Tranh Supernatural Truyện Tranh Thiếu Nhi Truyện Tranh Tragedy Truyện Tranh Trinh Thám Truyện Tranh Màu Truyện Tranh Scan Truyện Tranh Webtoon Truyện Tranh Xuyên là Website đọc truyện online miễn phí chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều thể loại truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng, chất lượng với giao diện thân thiện đẹp mắt. Hy vọng đây sẽ là người bạn mới đồng hành cùng bạn qua những phút giây đầy cảm xúc. Nhớ mời thêm bạn bè cùng đọc để ủng hộ ngày càng phát triển bạn nhé!Kho Truyện FreePhone 0968685150Address 176 Đường Cao Lỗ, phường 4, Quận 8, Hồ Chí MinhSitemap ảnh gái xinh
Trần Vĩ đẩy cửa xe bước xuống vừa hay bác sĩ Kim ra về. Anh nhận ra ông, tuy khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đến chào hỏi."Thầy Kim, sao thầy lại ở đây? Lâu rồi chưa gặp thầy." Trần Vĩ tò sĩ Kim là một vị bác sĩ giỏi, ông cũng chính là người dẫn dắt Trần Vĩ trên con đường Y học. Trần Vĩ vô cùng kính trọng và biết ơn ông, Hàn Hứa Phong cũng từng rất kính nể ông, thế nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra hai năm trước giữa bác sĩ Kim và hắn mà Hàn Hứa Phong bỗng trở mặt. Chuyện này không ai rõ ngọn ngành, Trần Vĩ từng hỏi ông nhưng ông không nói, hỏi hắn lại càng không."Có một cô gái ở trong Hàn gia bị thương tối qua, Hàn thiếu vì bất đắc dĩ nên gọi ta đến." Bác sĩ Kim nói rồi khẽ gật gật đầu."Thì ra là vậy. Chẳng trách hôm qua cậu ấy gọi cho con." Trần Vĩ tỏ ra hiểu vấn đề."Vậy ta đi trước nhé.""Khoan đã, thầy là muốn né tránh con phải không?" Kể từ lúc Hàn Hứa Phong trở mặt với bác sĩ Kim, ông liền tìm mọi cách né tránh Trần Vĩ. Lúc anh mời ông đi dùng bữa, ông đều từ chối với lí do bận. Anh hỏi ông về kiến thức Y học, ông cũng chỉ gửi tài liệu đến nhà anh rồi trao đổi qua điện thoại chứ nhất định không chịu gặp Vĩ biết chắc hẳn thầy Kim đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng nên Hàn Hứa Phong mới như vậy, nhưng anh vẫn tin ông có nổi khổ tâm gì đó không thể nói ra."Ta bận thật, hẹn con khi khác chúng ta nói chuyện." Bác sĩ Kim vội vã đi."Thầy, chuyện năm đó thầy không nói con cũng không biết, nhưng con tin thầy là người ngay thẳng, không làm gì trái lương tâm người thầy thuốc cả."Bước chân bác sĩ Kim bỗng khựng lại, ông đứng một lúc rồi quay người lại, nói với Trần Vĩ"Ta không phải người thầy tốt như con nghĩ đâu." Nói rồi ông tiến về phía xe rồi lái đi Vĩ đứng tại chỗ thở dài, anh vẫn mảy may suy nghĩ đến câu nói của thầy Kim ban nãy."Đứng đấy làm gì mau vào trong đi." Hàn Hứa Phong lên tiếng, anh đã nghe hết câu chuyện giữa hai người nhưng không nói Vĩ theo anh lên trên lầu, Thanh Trà đang nằm trên giường, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."Cậu lại làm gì để người ta ra nông nổi như vậy?" Trần Vĩ khẽ thở dài, đúng là một cô gái mệnh khổ. Anh chỉ mới gặp cô hai lần nhưng lần nào cũng trong trạng thái hôn mê, bộ dạng suy nhược, mệt mỏi."Các người ai cũng nghĩ tôi là quái vật vậy? Tôi chẳng làm gì cô ta cả. Nếu hôm qua tôi không kịp về thì hôm nay chỗ cô ta nằm là trong quan tài chứ không phải trên chiếc giường đó đâu." Hàn Hứa Phong nhíu mày, giọng đầy bực Vĩ im lặng, anh biết Hàn Hứa Phong đang nghĩ gì, anh cũng không nên chọc hắn thêm tức, chỉ là anh thấy thật sự thương cho cô gái kia, có lẽ sẽ còn phải chịu đủ dày vò nữa."Hôm qua cậu gọi tôi là vì chuyện này à?" Trần Vĩ hỏi, bầu không khí đang hết sức căng thẳng."Ừ." Hắn đáp lại vỏn vẹn một tiếng."Hôm qua tôi say quá nên ngủ không biết trời đất gì, xin lỗi."Hắn không nói gì, hai người lại chìm vào một bầu không khí nặng nề, đoán chừng Hàn Hứa Phong giận dỗi anh rồi."Vậy sáng nay tôi gọi sao cậu không nghe máy?""Điện thoại hư rồi."Trần Vĩ thiết nghĩ Hàn Hứa Phong bây giờ cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với anh liền nghĩ cách chuồn đi."Gọi cho cậu không được nên tôi lo chết đi được, không có chuyện gì là tốt rồi. Vậy tôi về trước nhé.""Từ ngày mai cậu đến thay băng cho cô ấy đi." Hàn Hứa Phong đề nghị."Được." Trần Vĩ nói xong liền rời đi.
“Được, cứ theo kế hoạch của chị đi, đã diễn thì phải diễn cho tốt.”Hàn Thẩm Quân tắt điện thoại, hắn cầm cây Vape trên bàn hít vào một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn nhìn theo làn khói thở ra trước mặt, mông lung, mờ ảo.“Bảo Bảo, mau qua đây.”Bảo Bảo ngoan ngoãn đi lại gần hắn, nó trèo lên ngồi vào lòng Hàn Thẩm Quân, vô cùng nhẹ nhàng và thuần thục.“Bảo Bảo, xin lỗi mày nhé.”Hắn ta khẽ vút ve Bảo Bảo, nó dụi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt lim dim buồn ngủ.“Thanh Trà, sáng nay cô rảnh chứ?”Hàn Thẩm Quân bế con mèo ra phòng khách, vừa hay Thanh Trà cũng đang ngồi xem tin tức.“Ừ.” Thanh Trà đáp nhàn nhạt, cô vẫn là nghe lời Hàn Hứa Phong giữ khoảng cách với người đàn ông trước mặt.“Cô có thể theo tôi đi mua sắm một ít đồ không? Chủ yếu là muốn mua thêm vài thứ linh tinh cho Bảo Bảo.”“Anh có thể nhờ tài xế đưa đi mà, dù sao tôi cũng không biết lái xe.”“Khoảng thời gian tôi ở đây có lẽ thành phố cũng thay đổi nhiều, với lại tôi cũng không thông thạo chuyện này lắm, bình thường do A Trạch lo liệu.”“Bảo Bảo, mày cũng muốn Thanh Trà đi với chúng ta đúng không?”Hắn lay lay cái chân trước của Bảo Bảo, ngụ ý muốn nó hợp tác. Nó liền kêu lên vài tiếng ”meo..meo..”Cô do dự một hồi rồi cũng đồng ý, dù sao hắn cũng sắp rời khỏi Hàn gia, xem như cũng không có gì đáng ngại. Đơn giản chỉ là đi mua chút đồ thôi mà, cô không nên suy nghĩ quá nhiều!Quản gia Vu lái xe chở bọn họ đi đến khu thương mại gần đó mua một ít quần áo và đồ gia dụng, Hàn Thẩm Quân muốn mua cho cô một chiếc khăn quàng cổ nhưng cô nhất quyết không nhận.“Anh không cần phải làm vậy đâu, chúng ta cũng đâu thân thiết đến mức phải tặng quà.”Hàn Thẩm Quân khẽ cười, cô gái này luôn đề phòng hắn nhiều như vậy.“Ắt hẳn là Hàn Hứa Phong đã kể xấu về tôi rất nhiều nhỉ?”“Đúng, nhưng toàn là sự thật.” Cô khinh kỉnh đáp lại một câu rồi bế Bảo Bảo qua sang bên gian hàng bán những chiếc nón len xinh xắn.“Bảo Bảo, em đội cái này đẹp lắm đó.”Thanh Trà lấy cái nón len bé xíu màu xanh than đội lên cho nó, Bảo Bảo tỏ ra thích thú.“Tôi lấy cái này cho Bảo Bảo.” Cô nói với Hàn Thẩm Quân.“Vừa nãy ai bảo không thích tặng quà chứ?”“Tôi cho Bảo Bảo, không phải anh.”“Okay, okay.” Hàn Thẩm Quân gật gật, sống trên đời hai mấy năm trời, lần đầu tiên hắn phải chịu lép vế trước người khác, hơn nữa còn là một cô Thẩm Quân bảo quản gia Vu lái xe vào một con phố nhỏ, hắn nói có một tiệm chuyên bán đồ cho thú cưng rất hot ở đây.“Bíp..bíp.”Quản gia Vu bóp còi vì chiếc xe ô tô trước mặt chắn lối đi của bọn họ, lòng đường thì nhỏ, chỉ cần một chiếc xe đậu lại liền không còn chỗ để chen quả không có phản ứng gì, hay là chiếc xe phía trước không có người? Ở đây chẳng phải cấm đậu xe sao?“Hay là chúng ta xuống đi bộ đi, dù sao cũng gần đến nơi rồi.” Hàn Thẩm Quân đề Trà gật đầu, cô bế theo Bảo Bảo cùng hắn xuống xe. Cô nói quản gia Vu lùi xe trở ra làn đường người họ đi chưa được vài bước đã bị một đám người chặn lại, mặt mày họ vô cùng hung dữ, hình xăm khắp thân trên, nhìn là biết không phải người tốt.“Cô em xinh đẹp, đi đâu vào đây thế?”Tên đứng đầu tiến lại gần Thanh Trà, tay hắn vừa định chạm vào người cô liền bị Hàn Thẩm Quân hất ra.“Cút đi.”Tên kia liền đẩy mạnh ngực hắn, mắt trợn lên nhìn Hàn Thẩm Quân.“Mày biết điều thì cút ra chỗ khác cho anh em tao làm việc.” Thanh Trà thấy tình hình không ổn, cô kéo áo Hàn Thẩm Quân định bỏ chạy thì bị đám người kia vây tròn chặn lại.“Cô em, muốn chạy đâu có dễ.”“Mẹ kiếp, các người muốn bao nhiêu tiền?”“Mày nghĩ mày là cái thá gì? Có tiền là ngon lắm à?”Tên đàn anh kia tức giận, hắn ta đấm mạnh Hàn Thẩm Quân một cái khiến hắn ngã nhào ra đất.“Hàn Thẩm Quân, anh không sao chứ?” Cô đỡ hắn lên.“Quản gia Vu, cứu chúng tôi.” Thanh Trà dùng sức hét thật to, trong lòng không ngừng cầu nguyện ông có thể nghe thấy.“Con nhãi này, mày có im đi không?”Một thằng trong đám đó liền nắm lấy tóc cô giật ngược lên.“Mày dám…”Những tên này đều cầm theo côn sắt và dùi cui trên tay, Hàn Thẩm Quân nhân lúc chúng không đề phòng giật lấy một cây côn rồi đánh ngã một tên.“Thanh Trà, mau chạy đi.”“Muốn đi cùng đi.”Thanh Trà đâu phải là người tham sống sợ chết, với lại một mình Hàn Thẩm Quân sao có thể chống lại được hết ngần ấy người.“Cô mau chạy đi.”Hàn Thẩm Quân đẩy Thanh Trà ra, một mình hắn đánh với tám, chín người đô con, lực lưỡng. Cô nghe rõ từng tiếng kim loại tiếp xúc với da thịt đầy dã man. Thanh Trà định lao vào giúp hắn nhưng hắn một mực gào thét cô chạy. Đúng rồi, thêm cô cũng không thể đánh lại bọn họ!Cô bắt đầu chạy thật nhanh ra khỏi đoạn đường đó, chỉ cần cô đến chỗ quản gia Vu thì mọi chuyện có thể được giải Trà chạy ra ngoài đường lớn, cô liên tục hô hoán mọi người cứu giúp. Quản gia Vu thấy có gì không ổn liền chạy lại.“Tiểu thư, có chuyện gì thế?”“Quản gia Vu, mau gọi cấp cứu.” Thanh Trà thở hồng hộc, đôi chân mỏi rời vì mất sức.
Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về. Hàn Hứa Phong rốt cuộc là có yêu Lam Thanh Trà hay chỉ đang vấn vương lại mối tình cũ? Tình yêu mãnh liệt hòa quyện với sự giằng xé, dày vò trong chính cả hai con người. Liệu cuối cùng, họ có tha thứ và ở bên nhau mãi mãi? Những bí mật và các mối quan hệ phức tạp khác xoay quanh hai người dần được hé lộ trong truyện, các bạn cùng xem để thỏa trí tò mò nhé! *** Ngược nữ, tra nam. Lần đầu mình đâm đầu viết cảnh H. Có gì sai sót mong mọi người bỏ qua!Thanh Trà tỉnh lại sau một đêm ác mộng dài, cơ thể đau nhức, cổ họng đắng ngắt, khô khốc. Cô khổ sở mở hàng mi đang khép chặt còn vương vấn vài giọt nước mắt. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, Thanh Trà khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, không gian mờ mờ sặc nồng mùi rượu vang. Ánh mắt cô rũ xuống, vô tình đặt tại vệt máu đỏ trên ga giường. Cô nhớ lại những gì đã diễn ra trong đêm qua, đau đớn, tủi nhục. Cô ước đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bản thân cô hiểu rõ nhất những gì mình đang trải qua là bắt đầu của một chuỗi ngày u tối phía tay Thanh Trà bị xích lại bởi chiếc còng số tám khiến cô không thể đi khỏi giường. Cô cũng không muốn rời khỏi giường, cô bây giờ không muốn động đậy, nói đúng hơn là không còn sức để động đậy nữa. Thế nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được mùi hôi sắc dục bám trên cơ thể mình nên vẫn gắng gượng chút sức lực còn lại gào lên“Thả tôi ra.”“Các người mau thả tôi ra…”Không gian vẫn im lặng, sự gào thét của cô là vô vọng. Mãi một lúc sau, có tiếng đẩy cửa ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
hàn thiếu tha cho tôi đi